Jonathan Tah: Lời tạm biệt Leverkusen và lòng biết ơn vô tận

18/06/2025 16:29
Hành trình dài của trung vệ Jonathan Tah tại Leverkusen sẽ khép lại để bước sang trang mới trong màu áo Bayern mùa tới. Trước dấu mốc lịch sử, ngôi sao 29 tuổi đã có một bức tâm thư tri ân Leverkusen cũng như ông thầy Xabi Alonso.

Jonathan Tah sẽ thi đấu cho Bayern mùa tới

Jonathan Tah sẽ thi đấu cho Bayern mùa tới


Một lời chia tay đúng nghĩa

Bạn hiếm khi có được cơ hội thứ hai để nói lời chia tay.

Tôi đoán mình là một trong những người may mắn trong bóng đá, bởi vì tôi đang có được cơ hội đó ngay lúc này.

Bạn biết đấy, thực ra tôi đã định nói lời chia tay vào mùa hè năm ngoái. Tôi đã đồng ý đến Bayern Munich và mọi chuyện đã hoàn tất 90%. Hành lý đã được tôi thu xếp xong - theo đúng nghĩa đen. Nhưng hóa ra, trong thế giới bóng đá, 90% chẳng có nghĩa lý gì cả. Tôi vẫn đi cùng đội tới trại tập huấn trước mùa giải, dù biết rằng có thể nhận được cuộc gọi bất cứ lúc nào, vì tôi muốn ở bên các anh em - những người tôi đã gắn bó gần 10 năm. Trong thời điểm đầy bất định ấy, tôi thực sự cần cảm giác quen thuộc từ cuộc sống thường ngày. Được cười đùa cùng các đồng đội, điều đó giúp tôi rất nhiều.

Một ngày nọ, khi tưởng như thương vụ đã xong, tôi nhận được tin nhắn từ Xabi.

"Jona, hãy nói chuyện một chút".

Chúng tôi gặp nhau trong phòng họp, và Xabi - ông ấy có một khí chất tự nhiên rất đặc biệt… thật khó để diễn tả, nhưng bạn cảm nhận được điều đó qua cách ông ấy nói chuyện và nhìn thẳng vào mắt bạn. Sự chân thành như thế hiếm thấy trong bóng đá. Bạn biết Xabi là ai khi còn là cầu thủ, nhưng điều khiến ông ấy đặc biệt hơn chính là cách ông ấy đối xử với bạn như một con người.

Chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện khá sâu sắc. Tôi không muốn đi vào chi tiết cụ thể, nhưng tôi đã gắn bó với Leverkusen suốt 9 năm, và Xabi hiểu rõ nơi này có ý nghĩa như thế nào với tôi. Ông ấy bắt đầu nói về những phẩm chất tôi mang lại cho đội bóng, về ảnh hưởng của tôi tới các đồng đội, và tôi có cảm giác ông ấy thực sự coi tôi là một người đặc biệt.

Xabi không nói chuyện với tôi như một huyền thoại. Ông ấy nói chuyện như một con người với một con người.

Cuối cùng ông ấy nói: "Tất cả những chuyện chuyển nhượng, chuyện hợp đồng … bỏ qua hết đi. Giờ cậu vẫn đang ở đây, và miễn là cậu còn ở đây, tôi sẽ luôn ủng hộ cậu".

Nghe điều đó từ ông ấy… thật sự khiến tôi xúc động.

Xabi hoàn toàn có thể gạt tôi ra rìa. Có thể bắt tôi tập riêng với đội dự bị. Có thể coi tôi như người xa lạ.

Nhưng không, ông ấy là Xabi. Ông ấy đối xử với tôi như người trong nhà.

Khi tôi về nhà và kể lại cuộc trò chuyện đó với vợ, cô ấy đã bật khóc.

Cô ấy nói: "Jona, quên bóng đá đi. Đây còn hơn cả một công việc. Hãy nhìn những tình bạn mà anh đã có ở đây. Hãy nhìn xem nó đẹp đẽ đến mức nào".

Buồn cười thật, ba tháng gần đây chỉ toàn là tin đồn. Tôi phát ngán khi thấy tên mình xuất hiện trên mạng xã hội. Mọi thứ thật quá lố.

Tôi nghĩ nhiều người không hiểu sự kỳ quặc của những lúc chuẩn bị chuyển CLB. Nó không giống trò chơi FIFA trên PlayStation, bạn biết chứ? Bạn ngồi ở nhà, trên ghế sofa, cố gắng đoán xem điều gì đang xảy ra, và có hàng tá người nhắn tin cho bạn một cách ngẫu nhiên, kiểu như: "Ê Jona, ông nên đến CLB này, người anh em".

Tôi kiểu: "Thật hả? Vậy ông là HLV của họ à? Vì họ còn chưa gọi cho tôi đấy!".

Ngay cả khi một CLB lớn liên hệ, bạn cũng sẽ tự hỏi: "Họ có thực sự cần mình không? Mình sẽ là trụ cột hay chỉ là phương án dự phòng?". Những câu hỏi đó thực sự khiến đầu óc bạn rối bời, và cuối cùng, bạn phải nhìn thẳng vào gương và tự hỏi: "Điều mình thực sự muốn là gì?".

Còn tôi, tôi muốn đến nơi mình có thể trở thành phiên bản tốt nhất của Jona.

Và với tôi, nơi đó chính là Bayern.

Tôi đã có những lời đề nghị khác thực sự hấp dẫn. Tôi thích ý tưởng ra nước ngoài, học một ngôn ngữ mới, một nền văn hóa mới. Nhưng với tôi, điều quan trọng luôn là sự trưởng thành cá nhân, con người và văn hóa - và tôi sắp gia nhập một trong những CLB hàng đầu thế giới, với một HLV thực sự đặc biệt.

Tôi bắt đầu theo dõi Vincent Kompany từ khi ông ấy còn chơi cho Hamburg, lúc tôi còn là một đứa trẻ mơ được khoác áo đội bóng quê hương. Khi ấy, ai cũng thấy ông ấy sắp trở thành một trong những trung vệ xuất sắc nhất thế giới, và tôi đã rất ngưỡng mộ. Giờ khi ông ấy trở thành một trong những nhà lãnh đạo thế hệ mới, tôi còn khâm phục hơn nữa. Cả hai chúng tôi đều có cha là người châu Phi và mẹ là người châu Âu. Với tôi, điều đó luôn tạo ra một sự kết nối đặc biệt.

Chỉ cần trò chuyện một lần, bạn sẽ cảm nhận được niềm đam mê, tư tưởng và giá trị của Kompany. Cũng giống như Xabi, ông ấy nhìn bạn như một con người trước tiên, rồi mới là cầu thủ chuyên nghiệp. Kompany nói với tôi về cách tôi sẽ hòa nhập vào đội bóng, và cách ông ấy có thể giúp tôi trở thành một trung vệ tốt hơn.

Đó chính xác là những điều tôi muốn được nghe. Tôi rất thích ý tưởng được chơi bóng dưới sự dẫn dắt của ông ấy.

Cuối cùng, tôi có thể có được mọi thứ mình muốn ngay tại nước Đức này.

Nhưng trước khi bước vào chương mới, tôi muốn nói lời tạm biệt một cách trọn vẹn với nơi đã trở nên quá đỗi đặc biệt với tôi. Một nơi mà tôi cho là thực sự bị đánh giá thấp trong thế giới bóng đá.

Suốt một thập kỷ qua, Leverkusen không chỉ là một mái nhà. Đó là một cái kén nơi tôi được học hỏi và trưởng thành. Có quá nhiều người tại đây đã dạy tôi những điều vô giá. Ngay cả một cầu thủ trẻ như Florian Wirtz... Trung vệ cao to như tôi có thể học được gì từ Flo? Không ai làm được những điều mà cậu ấy làm với trái bóng. Nhưng tôi vẫn nhớ tuần đầu tiên cậu ấy lên đội một, mới 17 tuổi, tôi tình cờ xem được một video cậu ấy làm cùng Adidas. Họ hỏi cậu muốn đạt được điều gì, và Flo đáp: "Tôi muốn giành Quả Bóng Vàng".

Nhiều cầu thủ cũng nói vậy, đúng không? Song bạn có thể cảm nhận được Flo thực sự nghiêm túc. Qua ánh mắt, cái cách cậu ấy nói ra điều đó… không hề sợ hãi. Khi bạn chứng kiến sự chăm chỉ mà cậu ấy bỏ ra, bạn hiểu rằng cậu ấy hoàn toàn có thể đạt được điều đó.

Florian có thể kiếm hàng triệu đô, nhưng cậu ấy sẽ không thay đổi. Cậu ấy có tâm thế của một cầu thủ đường phố.

Với cậu ấy, mọi thứ chỉ xoay quanh trái bóng. Không gì khác.

Tôi nghĩ đó là một bài học tuyệt vời cho mọi cầu thủ.

Rồi còn những chàng trai châu Phi nữa. Buồn cười lắm, khi Boniface và Tapsoba đến đây, ai cũng hỏi: "Sao mấy ông này thảnh thơi thế?".

Bố tôi đến từ Bờ Biển Ngà, nhưng tôi lớn lên trong văn hóa Đức, nên nhìn họ tôi nghĩ: "Có vẻ như họ chẳng quan tâm chuyện gì xảy ra trên sân". Tôi từng hỏi Tapsoba: "Sao chú không bao giờ hồi hộp vậy?".

Cậu ấy đáp: "Anh à, hồi còn ở châu Phi, em chơi bóng không giày, không áo, trên mặt đất toàn đá sỏi, gôn thì là thân cây. Bundesliga á? Dễ ẹc".

Cậu ấy và Boniface luôn mang đến niềm vui mỗi ngày. Họ biết ơn vì được chơi trò chơi của trẻ con và được trả lương cao. Họ kể chuyện thời nhỏ phải tắm bằng xô, xát xà phòng rồi tự dội nước lên đầu. Có hôm chẳng biết sáng mai có gì ăn không, nên họ quyết định ngủ thêm 3 tiếng, dậy là vừa tới giờ ăn trưa.

Họ mang đến niềm vui mỗi ngày khi đi làm. Họ trân trọng việc được sống với may mắn được chơi một trò chơi của trẻ con để kiếm sống, bạn hiểu không?

Và trời ơi, họ hài hước lắm... Hôm trước Tapsoba muốn ghé qua nhà tôi để trò chuyện, ôn lại quãng thời gian chúng tôi đã cùng trải qua ở đây, và tôi bảo "Tất nhiên rồi, 6 giờ 30 đến nhé".

(Ở Đức, điều đó thực ra có nghĩa là 6 giờ 25).

Đồng hồ điểm 6 giờ 30. Vẫn chưa thấy Tapsoba đâu.

6 giờ 45.

Tôi gọi điện cho cậu ấy.

"Thằng em, chú đang ở đâu thế?".

Cậu ấy bảo, "Em đang trên đường anh ơi".

Nhưng tôi nghe là cậu ấy còn chưa lên xe. Tôi nói, "Bro, làm ơn nói thật đi, khi nào chú đến?".

Cậu ấy nói, "Không, không, em đang tới mà, anh đừng lo".

"Edmond.....".

"Em tới nơi sẽ nhắn cho".

Tôi cúp máy và chờ… 7 giờ… 7 giờ 15… 7 giờ 30… cuối cùng cậu ấy tới lúc 7 giờ 45. Trễ tận 1 tiếng 15 phút. Người ta chỉ cần trễ vài phút là tôi đã mong nhận được lời xin lỗi rồi, nhưng với cậu ấy thì cứ như chẳng có chuyện gì. Mọi thứ vẫn ổn vì cậu ấy đã tới.

Đó là tư duy của họ. Ừ thì tôi trễ đấy, nhưng giờ tôi tới rồi thì ổn mà.

Ngay cả mấy anh em Nam Mỹ, nếu có cuộc họp video lúc 10 giờ 30, họ vẫn ngồi tán gẫu trong phòng thay đồ cho tới khi có người nhắc mới chịu đi. Thường sẽ là một nhân viên người Đức đến và nói "Các cậu à, chúng ta có cuộc họp, đi thôi".

Và tôi hiểu đủ tiếng Tây Ban Nha để biết họ thực sự rất khó chịu. Họ kiểu như "Ông này bị gì thế?".

Họ không hiểu được. "Sao ông ấy căng thẳng vậy? Mới có 3 phút mà".

Rồi cuộc họp bắt đầu, mọi người đều có mặt, nhưng khoan đã... Boniface và Tapsoba đâu?

Họ còn chưa ra tới phòng thay đồ.

Vẫn đang ngồi trong khu vực phục hồi thể lực.

Nhưng mấy anh em châu Phi lại chơi bóng hay hơn khi như vậy. Khi áp lực tăng cao, họ bình thản. Họ có khả năng nhìn môn thể thao này một cách rất nhẹ nhàng, và tôi nghĩ nhiều cầu thủ khác có thể học hỏi điều đó, đặc biệt là người Đức. Đôi khi chúng tôi quá nghiêm túc, quá căng. Khi bạn thư giãn một chút, thường bạn chơi hay hơn.

May mắn là Xabi rất điềm tĩnh nếu ai đó có đến trễ chút. Ba lần liên tiếp thì có thể ông ấy sẽ nói "Nào nào…". Xabi luôn giữ được sự cân bằng hợp lý.

Tôi nghĩ chính điều đó đã khiến tập thể Leverkusen này trở thành một trải nghiệm tuyệt vời đến vậy. Rất nhiều con người đến từ rất nhiều nền văn hóa, hoàn cảnh, cá tính khác nhau, hội tụ lại và chơi bóng như một bản giao hưởng.

Mỗi người đều đóng góp một phần cho tập thể. Nếu bạn hỏi tôi ai là một trong những cầu thủ quan trọng nhất, tôi sẽ nói là thủ môn số 3 của chúng tôi - Niklas Lomb. Anh ấy đã ở đây 17 năm rồi, và anh ấy biết rằng có thể sẽ không được chơi nhiều trận trong mùa giải. Nhưng mỗi ngày Lomb tập luyện như thể ngày mai sẽ bắt chính ở chung kết Champions League. Tập trung, to tiếng, luôn thúc đẩy mọi người. Là hậu vệ, bạn sẽ nghe anh ấy hét lên rằng bạn phải khép chân lại gần cột gần để anh ấy có thể bảo vệ cột xa, bởi nếu bóng đi lọt qua hai chân bạn thì cực kỳ khó để cản phá. Và nếu bạn quên điều đó...

"JONA, KHÉP MẸ NÓ CHÂN VÀO!".

Có những đêm tôi vẫn còn nghe tiếng anh ấy trong mơ.

"Jona!!!! JONAAAAAAA!!!!"

(Nếu bạn chưa biết mặt anh ấy, thử Google xem. Khi người đó hét vào mặt bạn, bạn sẽ làm theo ngay lập tức).

Tôi còn không chắc là Niklas có biết mình quan trọng với tinh thần đội như thế nào không nữa. Trước đây, chúng tôi từng gặp khó khăn khi đối đầu với những đội nhỏ, nhưng mùa rồi chúng tôi vào sân là muốn nghiền nát mọi đối thủ. Dù là gặp đội hạng ba ở cúp quốc gia, chúng tôi cũng coi đó như trận tranh chức vô địch trước 80.000 khán giả. Đó chính là tinh thần của Niklas Lomb.

May là tôi đã được truyền tinh thần đó khi lần đầu đặt chân đến đây, lúc còn là một thiếu niên.

Tôi sẽ không bao giờ quên buổi tập đầu tiên ở đây. Chúng tôi tập bài một đối một, và tôi phải kèm Son Heung-min.

Lúc đó đội đang tập huấn ở Áo, và đây là khoảnh khắc rất lớn đối với tôi, vì tôi mới 19 tuổi, vừa được mua từ HSV với giá gần 10 triệu euro. Thời ấy, đó là số tiền lớn với một cầu thủ trẻ, nhất là khi tôi vừa mới đá ở hạng hai trong màu áo Dusseldorf. Tôi rất nhút nhát. Ngày đầu vào căng tin - giống hệt như ngày đầu ở trường mới vậy - bạn bưng khay thức ăn, đứng đó, không biết phải ngồi đâu. Có lẽ tôi chỉ đứng khoảng 15 giây thôi, song cảm giác như 15 năm. Cuối cùng có ai đó chỉ cho tôi chỗ trống. Bữa ăn đó tôi chắc chỉ nói khoảng 5 từ.

Và điều lạ là, khi bạn là người mới, bạn mong mọi người sẽ kiểu như "Chúng tôi rất vui vì bạn đã đến". Nhưng bạn nhanh chóng nhận ra bóng đá không vận hành như vậy. Khi họ đưa bạn về, bạn quên mất một điều: bạn đang chiếm chỗ của người khác.

Tôi thậm chí còn nghe nói vài anh lớn trong đội bảo, "Thằng nhóc này có vẻ không ổn lắm... 10 triệu euro. Họ thật sự trả từng đó cho nó sao?".

Dù sao thì lúc đó là thời điểm ngay trước khi Son chuyển sang Tottenham. Anh ấy cầm bóng cực kỳ đáng sợ. Buồn cười là lúc đó có một cầu thủ trẻ người Hàn Quốc trong đội, cậu ta tôn trọng Son tới mức mỗi lần nói chuyện, hay thậm chí chỉ cần nhìn Son thôi là cũng cúi đầu đầy kính trọng.

Kiểu như...

"Vâng, thưa anh. (Cúi đầu). Vâng".

Ngay cả khi Son chỉ nhờ đưa lọ muối.

"Vâng, thưa anh".

Vậy nên khi đến lượt đấu tay đôi, và ai đứng đầu hàng?

Sonny.

Bỗng dưng anh ấy lao tới tôi với những bước chân nhanh thoăn thoắt, Rudi Voller đang nhìn, Roger Schmidt cũng đang nhìn... cả đội đều đang nhìn. Son bắt đầu rê bóng, tôi đưa chân ra.

BỐP. Trúng ngay bóng. Nét luôn.

Tôi cướp bóng, dứt điểm và ghi bàn.

Pha thứ hai, tôi lại thắng.

Pha thứ ba, vẫn vậy. Cả buổi tập hôm đó tôi không thua pha nào. Khi tấn công, tôi còn làm được vài pha xử lý mà trước đó chưa từng làm được. Trong vài giây tôi giống như Ronaldinho. Và khi bước khỏi sân cỏ, tôi biết rõ.

Giờ họ đã tôn trọng tôi. Họ hiểu vì sao tôi có mặt ở đây.

Rudi và Roger đến giờ vẫn còn nhắc lại buổi tập hôm đó. Vâng, tôi có lo lắng, nhưng không hề sợ hãi. Bí quyết là ở tinh thần.

Tôi đã sẵn sàng.

Khi có được sự tôn trọng trên sân, bạn cũng nhận được sự tôn trọng ngoài sân. Tôi quen Hakan Calhanoglu từ thời ở Hamburg, và tôi cũng bắt đầu thân với Son trước khi anh ấy rời đi. Karim Bellarabi thì như anh trai lớn của tôi. Một gã điên. Và tôi yêu tinh thần ở đây, vì chẳng ai nghĩ "À, mình đến Leverkusen rồi, coi như đã thành công".

Họ ghét biệt danh của chúng tôi, Vizekusen.

"Neverkusen".

Luôn luôn về nhì.

Tôi cũng ghét cái biệt danh đó. Đây là anh em của tôi.

Mọi thứ đã diễn ra rất suôn sẻ với tôi đến mức, khi bất ngờ phải ngồi dự bị, tôi đã thực sự sốc. Đó là vào năm thứ hai tôi làm việc cùng HLV Peter Bosz, và tôi thật sự rất bất ngờ vì khi ông ấy mới đến, tôi chính là người được ông tin tưởng ở hàng thủ. Rồi đột nhiên, trong một cuộc họp đội, ông nói với tôi: "Jona, cậu là lựa chọn thứ năm của chúng tôi".

Kiểu như: Ừ thì cậu sẽ được ra sân... nếu anh này chấn thương... rồi cả anh kia... rồi anh kia nữa. Cảm giác đó thật sự chẳng dễ chịu chút nào.

Nhưng tôi đã không phản ứng kiểu: "À, HLV này thật tệ, ông ta chẳng biết gì cả". Tôi tập trung vào việc luôn sẵn sàng cho thời điểm mình có cơ hội trở lại.

Chỉ được vào sân hai phút thôi? Thì hãy biến hai phút ấy thành hai phút xuất sắc nhất đời bạn.

Mỗi buổi tập gym lúc 6 giờ sáng, khi cả đội còn đang ngủ và bạn biết chắc ngày mai mình sẽ không được đá, bạn vẫn phải cháy hết mình. Càng không được ra sân, tôi lại càng tập luyện nhiều hơn, vì tôi đâu có mệt sau mỗi cuối tuần. Về mặt tinh thần, tôi trưởng thành lên rất nhiều. Hoặc là tự thương hại bản thân, hoặc là trưởng thành - bạn chọn đi. Và cuối cùng, bạn sẽ có thể nhìn vào gương và biết rằng mình đã làm mọi thứ có thể để xứng đáng được thi đấu.

Tôi nghĩ điều đó cũng làm thay đổi suy nghĩ của Peter Bosz. Bởi nếu khi đó tôi bắt đầu than phiền, ông ấy sẽ nghĩ, "Ừ, tôi đã đúng về cậu ta".

Đó là lý do mà vài tháng ấy chính là quãng thời gian quan trọng nhất của tôi ở Leverkusen. Mọi thứ rồi cũng sẽ ổn. Chúa luôn có một kế hoạch.

Ngay cả khi bạn chạm đáy, những điều tồi tệ xảy ra cũng là có lý do. Tôi vẫn nhớ năm 2022, khi chúng tôi đứng áp chót BXH, thật sự rất, rất tệ, và tôi đã có một cuộc trò chuyện với HLV Gerardo Seoane. Cả hai cùng hỏi nhau: "Chúng ta còn có thể làm gì để thay đổi điều này?". Ông ấy thấy được tiềm năng lãnh đạo trong tôi và thúc đẩy tôi làm quen với vai trò đó - điều mà tôi luôn trân trọng - nhưng vào thời điểm đó, thực sự là chúng tôi không biết phải làm gì nữa.

Chúng tôi đã thử tất cả. Tôi nói thật, là tất cả. Chúng tôi họp đội không có HLV. Chúng tôi thử nghiêm túc hơn. Rồi thử gỡ bỏ áp lực, cùng nhau đi nhậu vài ly để gắn kết. Chúng tôi đã thử mọi bài phát biểu mà bạn có thể nghĩ ra. Không gì hiệu quả.

Một lần nữa, đây không phải là trò chơi FIFA. Bóng đá phức tạp hơn rất nhiều. Đôi khi, ai cũng đang cố gắng hết mình, nỗ lực hết sức… mà vẫn không ra kết quả.

Rồi một ngày, Simon Rolfes bước vào phòng thay đồ và nói: "Chúng ta sẽ có HLV mới".

Một vài người trong chúng tôi đã bật khóc, vì cảm thấy quá tệ cho Gerardo, và chúng tôi biết đây không phải lỗi của ông ấy. Tôi đã gọi điện cho ông ấy và nói: "Chúng em xin lỗi".

Ông ấy đáp: "Đừng lo. Thầy chỉ hy vọng các em sẽ tìm ra hướng đi".

Sau đó, chúng tôi nghe tin đồn về Xabi Alonso. Chúng tôi biết ông ấy còn trẻ về mặt huấn luyện, nhưng tất cả đều nghĩ: "Ồ, nếu là ông ấy thì thật tuyệt". Và khi Xabi vừa đến, chúng tôi lập tức nhận ra: ông ấy hoàn toàn có thể ra sân thi đấu cùng chúng tôi. Tôi nghiêm túc đấy, Xabi mà xỏ giày vào thì vẫn chơi tốt thôi.

Có lần tập chuyền bóng dài ra sau hàng thủ cho wingback, Xabi đột nhiên dừng tôi lại. "Không Jona, không phải như thế".

Tôi thực sự nghĩ mình vừa chuyền khá ổn, nhưng ông ấy nói: "Đường bóng phải... sắc hơn".

Tôi hỏi lại: "Ý thầy là sao ạ?".

Ông ấy cố giải thích, rồi nói: "Đưa bóng đây".

Xabi nhận bóng, xoay người và thực hiện một quả tạt chéo sân, bóng bay thẳng tắp sang phía cánh bên kia, đáp chính xác vào chân của wingback, người thậm chí không cần phải giảm tốc độ để khống chế. Một cầu thủ nghiệp dư cũng có thể đỡ được quả đó.

Xabi quay lại nhìn chúng tôi:

"... đó là điều tôi nói khi bảo cần 'sắc hơn'".

Tôi kiểu như: "Không thể nào".

Ngay cả âm thanh quả bóng phát ra khi ông ấy sút cũng khác. "Ping!" Bạn có thể quay đi, chỉ nghe tiếng bóng là biết đó là cú sút của Xabi.

Tôi quay sang đồng đội và nói: "Làm sao mà tôi đá được như thế?".

Cả bọn phá lên cười. Không ai trong chúng tôi làm được điều mà Xabi vừa làm.

Tôi không nghĩ Xabi đã quen hoàn toàn với việc làm HLV. Tận sâu trong lòng, ông ấy vẫn là một cầu thủ. Trong các bài tập chuyền bóng, Xabi đứng cạnh chúng tôi, cử động như thể mình cũng đang tham gia vào bài tập vậy. Thật sự, bạn sẽ thấy Xabi ở góc mắt, đang mở người sẵn sàng nhận bóng dù đang đứng cách bạn 15 mét. Nếu bạn chuyền một quả tốt, ông ấy sẽ hét lên: "Đúng rồi, đúng rồi… chính xác! Như thế đấy". Như thể chính anh vừa là người chuyền.

Khi bạn thấy mình làm Xabi vui như thế, bạn cũng sẽ thấy hạnh phúc. Niềm đam mê của ông ấy thật điên rồ.

Tôi biết ơn Xabi rất nhiều, bởi ông ấy khiến tôi cảm thấy mình thực sự quan trọng. Tôi nhớ trong một buổi tập đầu tiên dưới thời ông ấy, lúc cả đội đang khởi động, ông ấy gọi tôi ra một góc. Mà bạn biết rồi đấy, khi có HLV mới, bạn chẳng biết Xabi sẽ nghĩ gì về mình. Có thể sẽ bị cho ngồi dự bị, thậm chí bị bán đi. Biết đâu mình không phải mẫu cầu thủ mà ông ấy ưa thích.

Nhưng Xabi nói: "Tôi là người mới ở đây, và với tư cách là một thủ lĩnh trong phòng thay đồ, tôi cần cậu. Tôi cần cậu thúc đẩy các cầu thủ, truyền tải những gì tôi muốn từ đội bóng".

Tôi từng xem một đoạn video ở Real Madrid, trong đó Carlo Ancelotti cũng làm điều tương tự với một cầu thủ khác, và tôi biết Xabi từng chơi ở Madrid. Điều đó khiến tôi cảm thấy thật đặc biệt.

Một trong những điều đầu tiên ông ấy nói là: "Chúng ta phải cải thiện khả năng phòng ngự các pha tạt bóng".

Rồi anh ấy quay sang tôi.

"Jona… trong vòng cấm, cậu là người chịu trách nhiệm chính".

Bạn biết đấy, kiểu bàn thắng mà tiền đạo núp sau lưng bạn rồi bất ngờ băng lên dứt điểm? Không được để điều đó xảy ra. Chúng tôi tập rất nhiều về việc theo người và theo bóng. Chạm nhẹ vào tiền đạo để họ biết là mình đang ở đó, dùng tay mà không phạm lỗi. Đó là một nghệ thuật.

Một điều khác là vị trí: cách mở người để có thể khống chế và chuyền nhanh hơn. Khoảng cách hợp lý với bóng.

"Abre la cadera", Xabi luôn nói thế.

Mở hông ra. Tìm tam giác.

Tìm đường đưa bóng cho Florian.

Đó luôn là mục tiêu - tìm được Florian giữa các tuyến. Và khi chúng tôi đã thành thạo điều đó, Xabi lại tìm ra thứ khác để cải thiện.

"Được rồi, giờ hãy làm những quả chuyền dài vượt tuyến".

Tôi thích điều đó ở Xabi. Tôi luôn hỏi ông ấy: "Tôi còn có thể cải thiện điều gì?". Và trời ơi, ông ấy đã giúp tôi rất nhiều với những chi tiết nhỏ nhặt, những thứ mà bạn nghĩ chẳng có gì đặc biệt, nhưng khi cộng lại, nó tạo ra khác biệt rất lớn.

Khi chúng tôi vô địch trên sân nhà trước Werder Bremen, có một khoảnh khắc trọng tài nổi hồi còi mãn cuộc, cả đội ùa ra sân, tôi kéo áo trùm lên mặt... và trong 10-15 giây, mọi âm thanh xung quanh biến mất.

Giống như một cảnh trong phim, khi mọi thứ chuyển sang chuyển động chậm, và bạn bỗng dưng suy nghĩ rất rõ ràng. Bạn không nghe thấy gì, không cảm nhận được gì. Như thể bạn đang ở trong một cái bong bóng, tách biệt khỏi thế giới, và tôi nhớ rằng cả mùa giải hiện lên trong tâm trí. Thực ra, đầu óc tôi còn quay về xa hơn, đến khi tôi mới 6 tuổi ở Hamburg, và mẹ nhờ tôi đi đón em gái từ trường mẫu giáo vì bà phải đi làm.

Lúc đó tôi chỉ là một đứa trẻ, bạn biết chứ? Nhà không có xe, mẹ thì quá túng quẫn. Mẹ làm giáo viên mẫu giáo và không có thời gian đón con gái út. Tôi vẫn nhớ mẹ đã khóc khi nhờ tôi. Nhưng tôi gom hết can đảm, đến trường mẫu giáo, xin đón em gái, rồi nắm tay em. Chúng tôi đi bộ qua Altona, ngang qua bao người chắc đang thì thầm: "Bố mẹ bọn trẻ đâu?". Tôi chỉ nhìn thẳng phía trước, rồi dẫn em về nhà, mở cửa cho em.

Khi mẹ về đến nhà, mẹ lại khóc, một phần vì cảm giác có lỗi, phần khác là vì quá tự hào về tôi. Và tôi cũng rất tự hào nữa. Tôi thực sự tin rằng hành trình của tôi bắt đầu từ khoảnh khắc ấy - bởi đó là lần đầu tiên tôi trở thành một người lãnh đạo.

Mọi chuyện xảy ra ngoài sân cỏ đều có ảnh hưởng đến sân cỏ.

Sau ký ức ấy, tâm trí tôi lại quay về với buổi tập đầu tiên, với Son Heung-min. "Cái gì, 10 triệu cho cậu ta á?".

Rồi lần bị đẩy lên ghế dự bị. Rồi những vấn đề với Gerardo.

Cuộc trò chuyện đầu tiên với Xabi.

Tất cả những trận đấu thắng và thua cùng nhau, những buổi tập luyện, những cuộc họp đội, những buổi xem video chiến thuật. Và giờ, chúng tôi là nhà vô địch.

Neverkusen - cái biệt danh ấy đã chết.

Và tất cả những gì tôi có thể nghĩ là: Chúng tôi đã làm được.

Chúng tôi thực sự đã làm được.

Rồi khoảnh khắc ấy kết thúc, tiếng ồn ào trở lại, mọi người nhảy lên người tôi, ôm lấy tôi.

Tôi nghĩ khoảnh khắc đó cho tôi biết chức vô địch này có ý nghĩa thế nào với tôi. Không chỉ đơn thuần là tôi đã vô địch Bundesliga. Mà là tôi đã làm được điều đó cùng CLB này, cùng HLV này, cùng những người đồng đội này.

Gửi tất cả các bạn - cảm ơn vì đã chia sẻ khoảnh khắc ấy cùng tôi. Cảm ơn vì đã là một phần của chương tuyệt vời trong cuộc đời tôi.

Cuối cùng thì, vợ tôi đã đúng.

Bóng đá không chỉ là bóng đá, mà còn là những con người tuyệt vời mà bạn gặp gỡ.

Là những ký ức bạn tạo nên.

Là những bài học cho cuộc sống.

Tất cả đều nhờ vào môn thể thao tuyệt đẹp này - bóng đá.

Trân trọng,

- Jona


Tin xem thêm

Bernardo Silva sẽ là thủ quân mới của Man City

Mới nhất
18/06/2025 17:26

HLV Pep Guardiola đã chọn Bernardo Silva làm đội trưởng mới của Man City trước thềm mùa giải 2025/26. Đây cũng có thể sẽ là mùa giải cuối cùng tại Man xanh của tiền vệ ng...

Phil Foden sẽ rời Man City sang Arsenal?

Mới nhất
18/06/2025 17:20

Phil Foden vừa được dự đoán sẽ thực hiện một vụ chuyển nhượng chấn động, chia tay Man City ngay trong mùa hè này để tới một CLB khác tại Premier League.

Al Nassr chốt giá bán Aymeric Laporte cho Arsenal

Mới nhất
18/06/2025 17:13

Trung vệ người Tây Ban Nha Aymeric Laporte lọt tầm ngắm của Arsenal khi CLB nước Anh lên kế hoạch tăng cường cho hàng thủ trong kỳ chuyển nhượng hè 2025. Phía Al Nassr cũ...

Văn Quyết giúp HLV Polking có chức vô địch đầu tiên ở Việt Nam

Mới nhất
18/06/2025 17:06

HLV Mano Polking, tiền đạo Văn Quyết cùng đội FC Bắc Hà giành chức vô địch Giải bóng đá chào mừng Ngày Báo chí Cách mạng Việt Nam – PTV Cup 2025.

Bradley Barcola là thiên thần hay ác quỷ?

Mới nhất
18/06/2025 17:02

Cầu thủ chạy cánh người Pháp từng vươn lên tầm cỡ ngôi sao ở PSG. Nhưng giờ lại tụt sau những ngôi sao khác ở Parc des Princes. Bên trong Bradley Barcola là một khối mâu ...

Chính thức! Ten Hag tái xuất, dẫn dắt Leverkusen

Mới nhất
18/06/2025 16:56

Erik ten Hag, cựu HLV của Man United và Ajax, đã được công bố là người thay thế Xabi Alonso tại Leverkusen.

Barca sẵn sàng bán Araujo, tiến gần Nico Williams

Mới nhất
18/06/2025 16:51

Lãnh đạo Barca khẳng định họ sẵn sàng bán Ronald Araujo nếu nhận được lời đề nghị phù hợp. Nếu bán thành công trung vệ người Uruguay, đội chủ sân Camp Nou sẽ tiến gần hơn...

Lionel Messi: Rủi ro chiến thuật khi đặt niềm tin vào một 'ông lão' thiên tài

Mới nhất
18/06/2025 16:45

Nói rằng Lionel Messi là cầu thủ xuất sắc nhất trong đội hình Inter Miami là chưa đủ. Anh giống như một vòng xoáy màu hồng bằng xương bằng thịt - nơi mọi điều tươi sáng v...

Cristiano Ronaldo tạo ‘hot trend’ mới?

Mới nhất
18/06/2025 16:35

Cristiano Ronaldo của CLB Al Nassr đang khiến không ít đồng nghiệp thích thú, khi anh sơn móng chân màu đen như là một trong những cách để bảo vệ sức khỏe bản thân.